Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Chồng hiếm muộn nên ghen tuông 'bệnh hoạn'

tam su tham kin cho biết Anh gần như không biết giới hạn của mình nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình.
Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ chồng cũng trải qua nhiều sóng gió nhưng có lẽ, đây là cơn sóng dữ nhất từ trước tới giờ. Tôi sợ, nếu tôi không kìm chế cảm xúc của mình thì rất có thể, gia đình này sẽ tan nát. Tôi cố gắng là một người vợ tốt, một người con dâu hiền lành đã 3 năm qua rồi, vậy mà tới giờ phút này, tôi không đủ can đảm để bước tiếp.
3 năm lấy chồng, chúng tôi chưa có con. Phần vì công việc bận rộn, tôi kế hoạch hơn 1 năm đầu, phần vì chồng tôi hiếm muộn, khó sinh con. Tôi cũng đã từng tẩm bổ ăn uống, cố gắng thuốc men nhiều nơi nhưng kết luận, nguyên nhân do chồng tôi. Vậy mà khi biết kết quả, anh không hề tỏ ra có lỗi với tôi, cũng không động viên an ủi vợ, anh trút giận lên đầu tôi, đổ tội cho tôi vì công việc không sinh con nên giờ ra nông nỗi này.
hiem muon
Ảnh minh họa
Chồng cau có, không nhận trách nhiệm về mình. Anh ghen tuông một cách quá đáng. Từ hôm biết mình hiếm muộn, anh quản thúc thời gian của vợ chặt chẽ từng tí một. Tôi đi đâu, làm gì, anh cũng hỏi cặn kẽ. Anh còn ra luật là phải báo cáo với anh về công việc của tôi. Anh cấm tôi đi tới 7h tối, phải về nhà trước giờ đó dù có việc gì đi chăng nữa. Trừ khi có việc đột xuất, tôi phải báo cáo với anh ngay.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. Gọi điện giống như kiểu đánh ghen, bạn bè tôi biết ai cũng cười vì tôi đã già rồi mà còn bị quản thúc như trẻ con. Anh cấm các mối quan hệ của tôi với bạn bè. Những cuộc đi chơi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo với bạn bè thì không có nhé, cắt hết từ đây.
Tôi có xin đi liên hoan công ty, anh cũng phải gọi điện, hoặc là cho anh đi cùng, không thì còn lâu anh mới tin. Bằng tuổi này rồi mà đi đâu chồng cũng bám theo, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Bây giờ, tôi như người bị trói buộc, cảm giác lạc lõng, cô độc hết chỗ nói.
Có hôm, đang ngồi nói chuyện với đối tác mà không hiểu chồng tôi theo dõi ở đâu, anh hùng hục chạy vào, lôi tôi như lôi một con ở. Tôi cảm thấy ái ngại với người ta nhưng chẳng còn lời nào giải thích. Tôi xấu hổ không biết chui đi đâu cho vừa. Anh đối tác cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh ta còn tưởng tôi gây nên tội gì ghê gớm lắm chứ ai biết đó là chồng tôi. Đến vợ đi làm mà chồng còn lén theo dõi rồi đánh ghen thì có người đàn ông nào dám hợp tác với tôi nữa.
Từ cái ngày anh biết tin mình hiếm muộn, tính tình anh trở nên dở quẻ. Anh giống như một kẻ điên loạn, lúc thì nịnh vợ hết lời, khi thì lại quát tháo, bực bội, chửi bới. Tôi chưa từng thấy người chồng nào dở hơi như thế. Tôi cảm thấy chán lắm rồi, cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và thú thực, thấy sống trong nhà giống như trong địa ngục.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. Anh sợ tôi sinh con với người khác, sợ tôi lăng nhăng vì anh bị như vậy. Tôi chưa từng có ý nghĩ như thế nhưng cứ cảnh này, khéo mà tôi cũng tính lăng nhăng cho xong, chứ thú thực, tôi chán ngấy cái cảnh sống với người chồng mà tôi bước đi một bước là hỏi ‘đi đâu’. Bây giờ tôi khó chịu và bức bách lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Xem thêm toc tien

Câu chuyện rất hay mẹ dạy con gái khi đi lấy chồng


tam su tham kin cho biếtCon gái yêu thương,
Vậy là chỉ ít ngày nữa thôi, con sẽ trở thành cô dâu và bắt đầu xây dựng gia đình, một gia đình nhỏ của riêng con. Chỉ ít ngày nữa thôi, con sẽ xúng xính trong màu áo sơ-rê trắng, khoác tay người con yêu bước vào lễ đường và bắt đầu một hành trình mới của cuộc đời. Đó thật sự là khoảnh khắc lung linh, đẹp đẽ và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của người con gái.
Có bao giờ con tự hỏi cuộc sống hôn nhân sẽ như thế nào không? Mẹ tin chắc nó sẽ rất ấm áp và ngọt ngào. Làm sao không ngọt ngào cho được khi mỗi tối trước khi ngủ và mỗi sáng khi thức dậy, con đều được nhìn thấy gương mặt của người con yêu thật gần như thế? Làm sao không ấm áp cho được khi con tự tay vun vén cho mỗi bữa cơm chiều, còn chồng con luôn sẵn sàng xăn tay áo lên rửa bát giúp vợ?
Nhưng con yêu, nói ra điều này có thể không phải đúng lúc khi con đang ngập tràn trong hạnh phúc, nhưng mẹ tin rằng mẹ nên nói. Cuộc sống hôn nhân ấy mà, nó không phải lúc nào cũng là màu hồng con à.
Sẽ có những lúc con ghét cay ghét đắng anh chàng đang nằm chung giường với mình mỗi tối, ghét đến mức chỉ muốn đạp cho anh ta lăn quay xuống đất! Sẽ có những lúc con và chồng tranh cãi nảy lửa, có thể vì một vấn đề nghiêm trọng nhưng phần lớn nó sẽ là chuyện vớ vẩn. Và sau mỗi cuộc cãi nhau của vợ chồng, con sẽ cảm thấy mình kiệt sức y như thể chưa từng biết đến vui vẻ là gì. Sẽ có những lúc con chẳng buồn nấu cơm, chẳng buồn dọn dẹp mà chỉ muốn nằm vùi mặt vào gối khóc thầm vì cô đơn và buồn tủi. Sẽ có những lúc, con tin mẹ đi, con ước gì chưa từng đám cưới và chưa từng yêu người đàn ông con gọi là chồng.
lay chong
Ảnh minh họa
Thật là một viễn cảnh xám xịt phải không con? Nhưng hôn nhân là như vậy đó. Đâu dễ gì để kết hợp hai con người vốn khác biệt về gia cảnh, thói quen, môi trường giáo dục… vào dưới chung một mái nhà mà không xảy ra xô xát, cãi vã. Nhưng con hãy tin mẹ đi, đó là điều hết sức bình thường và con chỉ là đang trải qua một vài giai đoạn khó khăn như hàng triệu cuộc hôn nhân khác trên thế gian này. Con không cần phải quá lo lắng về điều đó. Con chỉ cần ghi nhớ một điều: Dù vợ chồng có cãi nhau lớn tiếng hay căng thẳng đến thế nào, con tuyệt đối không được xách va-li về nhà mẹ.
Con lấy chồng rồi thì tổ ấm của con là ngôi nhà đó. Dù giận dữ và tổn thương đến mức không chịu đựng nổi, con cũng đừng bao giờ bỏ đi. Hãy luôn kiên nhẫn ở lại và dùng trái tim ấm áp của mình để sưởi ấm nó! Hãy xem nó như chính ngôi nhà mà con đang ở cùng bố mẹ, rằng con chỉ có duy nhất nó là nơi chốn trở về và tìm thấy bình yên sau những va vấp cuộc đời! Đừng bỏ đi để nó nguội lạnh và tạo thói quen cho chồng con cũng bỏ đi như thế!
Con lấy chồng rồi thì có nghĩa con là người trưởng thành và phải có trách nhiệm với chính cuộc đời con. Một người vợ đúng nghĩa không thể như một đứa trẻ chưa lớn, hơi tí là giận dỗi bỏ nhà đi. Hãy luôn bình tĩnh đối mặt và tháo gỡ những khó khăn, vướng mắc trong đời sống vợ chồng! Bố mẹ luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ và đưa ra những lời khuyên tốt nhất. Nhưng hãy nhớ chỉ có con mới hiểu rõ tình trạng “sức khỏe” hôn nhân của mình và “kê đơn” cho nó. Vì không ai có thể làm thay con, hãy luôn chắc chắn rằng con không bao giờ bỏ cuộc và con sẽ luôn làm hết sức mình!
Dù vợ chồng cãi nhau to đến mấy, giận dữ và tổn thương đến mức không chịu đựng nổi, con cũng đừng bao giờ bỏ đi. Con lấy chồng rồi thì có nghĩa con đã sẵn lòng đồng hành và chia ngọt sẻ bùi với người đàn ông con yêu. Sự vị tha và bao dung là điều không thể thiếu. Vậy nên đừng bao giờ rời bỏ tổ ấm mà con và người ấy đã cùng gây dựng, dù cho sự thể thế nào. Nếu có rời đi, hãy chắc chắn rằng con thật sự muốn điều đó và hãy luôn hiểu rằng một khi bước đi là sẽ không quay lại nữa. Tình yêu, và nhất là hôn nhân, không có chỗ cho những quyết định bồng bột, và đôi khi, con gần như không còn cơ hội quay lại để sửa chữa, nếu đã quyết định sai.
Hãy nhớ rằng cánh cửa nhà mẹ luôn rộng mở khi con quyết định bỏ lại sau lưng cuộc hôn nhân ấy, nhưng nó sẽ đóng chặt nếu con xem việc xách va-li về nhà mẹ như một cách để giận dỗi chồng! Hãy nhớ rằng con không đơn độc trên hành trình mới này, vì bố mẹ luôn ở cạnh con, sẵn lòng giúp con chăm sóc cháu, chia sẻ những va vấp, lắng nghe con khóc và ôm con vào lòng! Hãy nhớ rằng hôn nhân tuy không phải màu hồng nhưng chắc chắn những giá trị hạnh phúc nó mang lại chính là điều bình yên và ấm áp nhất mà con có thể tìm thấy!
Và cuối cùng, mẹ chúc con luôn hạnh phúc trên hành trình làm vợ, làm mẹ sắp đến. Vì nụ cười của con chính là món quà quý giá nhất mẹ có thể tìm thấy trong cuộc đời này nên hãy luôn mỉm cười và tự tin trước ngưỡng cửa hôn nhân như lúc này đây, con yêu nhé!
Nên nhớ: Nếu cãi nhau vì chuyện chồng con “hạ cẳng chân thượng cẳng tay” đánh con, hoặc chồng con ngoại tình, thì đừng chần chừ xách vali về với mẹ con nhé! Nếu anh ta có quỳ xuống van xin con tha thứ, thì hãy nói rằng một người như anh ta không có tư cách để nhận sự tha thứ của con.
Ký tên
Xem thêm toc tien
Mẹ của con

Chồng bất lực cầu xin vợ bỏ đi theo trai quay về chăm hai con nhỏ

tam su tham kin cho biết Đó là câu chuyện buồn của anh Nguyễn Thiện Nh., sinh năm 1990, hiện đang sống và làm việc ở huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị. Anh Nh. và vợ đã có với nhau hai đứa con, một bé gái năm nay 3 tuổi và bé trai mới 10 tháng. Thế nhưng, vợ anh đã âm thầm bỏ đi cách đây 4 tháng mà không nói một câu nào, để lại anh một mình nuôi hai con nhỏ.
Kể về cuộc hôn nhân của mình, anh Nh. ngậm ngùi chia sẻ: “Mình và cô ấy quen và yêu nhau 2 năm mới làm đám cưới. Nhà mình và nhà vợ cách nhau 6 km. Cô ấy ít hơn mình 5 tuổi nên vẫn còn rất trẻ con. Có lẽ vì thế mà nhiều lúc hai vợ chồng cãi nhau, cô ấy đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ mà không nói một câu nào với mình”.
Khi được hỏi về lý do vì sao vợ bỏ đi, anh Nh. cho biết, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau. Từ lúc lấy nhau đến nay đã 4 năm, vợ chồng sống riêng và một mình anh đi kiếm tiền nuôi cả gia đình, còn vợ anh ở nhà chăm sóc hai con nhỏ. Nhiều hiểu lầm và cách xử sự không đúng mực của vợ khiến anh đôi lần nóng nảy, cho vợ mấy cái bạt tai nhưng mỗi lần đó, vợ anh lại gọi điện cho mẹ đẻ và bỏ về ngoại.
nguoi-dan-ong-1464710626
Vì hai con, anh Nh. đã nhiều lần hạ mình van xin nhưng vợ anh vẫn không chịu quay về. Ảnh: NVCC.
Theo anh Nh., cũng vì vợ anh còn “trẻ người non dạ” nên cứ hễ cãi nhau là bỏ đi và ai nói gì cũng nghe, không biết suy nghĩ đúng sai như thế nào.
Đỉnh điểm là một lần vào trước Tết năm 2015, hai vợ chồng anh Nh. cãi nhau. Lúc đó vì nóng giận nên anh Nh. bỏ đi làm tiếp. Đến khi quay về thì vợ anh đã bỏ về nhà ngoại, để lại bé lớn cho anh chăm. Vợ anh lần này bỏ đi tận 3 tháng không quay về. Sau đó, vì thương con gái nhớ mẹ mà không được mẹ chăm sóc nên anh Nh. lại tha thứ và sang ngoại đón vợ về.
Thế nhưng, về được 2 ngày, khi anh Nh. đi làm về thấy vợ cầm điện thoại nhắn tin qua lại với một người đàn ông khác, anh Nh. và vợ đã cãi nhau. Vợ anh khi đó nói rằng: “Nếu không sống được thì ly dị”. Vì nóng quá nên anh Nh. lại giật điện thoại và ném xuống nhà. Theo anh Nh, trong một lần tình cờ anh nghe thấy vợ lén lút nghe điện thoại của người đàn ông kia, anh ta còn hỏi vợ anh rằng "Em và con đã dậy chưa?"
Sau đó, anh Nh. gọi điện cho bố mẹ vợ lên để nói chuyện. Tối hôm đó, khi anh đi ngủ, vợ anh cũng lặng lẽ ôm con ngủ. Rồi bất chợt giữa đêm, tiếng con khóc làm anh tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy thì vợ anh đã bỏ đi từ lúc nào rồi. Sau đó anh Nh. cho biết, vợ anh đã bỏ ra Hà Nội với một người đàn ông khác. Họ thậm chí còn đăng ảnh tình cảm với nhau lên facebook.
Anh Nh. tâm sự, từ lúc bỏ đi đến giờ, vợ anh không hề gọi điện hỏi han các con như thế nào. Con trai còn nhỏ mà vợ anh Nh. cũng không quan tâm xem con có khỏe không, con có ăn được không hay con có đau ốm như thế nào. Thậm chí lên mạng xã hội, vợ anh còn đăng những hình ảnh ôm ấp với người đàn ông khác, đổi số điện thoại và chặn luôn facebook của chồng.
Từ sau khi vợ bỏ đi, vì thương con nên nhiều lần anh Nh. gọi điện và nhắn tin cầu xin vợ quay về nhưng vợ anh đều khước từ. Thậm chí cô ta còn tuyên bố không còn tình cảm nữa và “Mỗi người có cuộc sống riêng, không ai liên quan đến ai hết, cũng đừng nhắn tin nữa”.
Xem thêm toc tien