tam su tham kin cho biết Bố mẹ anh thì nói chọn ngày giữa tháng,
trong khi bố mẹ tôi nhất định không muốn, nói là phải 2 tháng sau cưới
mới đẹp. Hai bên gia đình đôi co qua lại nhưng không thống nhất, cuối
cùng, tôi thấy họ to tiếng, rồi bố anh đứng lên đập bàn đập ghế trước
mặt họ hàng nhà tôi rồi bảo "nếu vậy thì không cưới xin gì nữa, ông bà cứ giữ con gái ông bà lại, để nó lấy ai thì lấy, con trai nhà tôi không cần".
Cả hai chúng tôi đều nghe thấy những lời
đó và chết lặng vì quyết định của bố mẹ hai bên. Tôi nắm chặt lấy tay
chồng, rồi thấy bố mẹ anh đi từ trong nhà ra, mặt hầm hầm, lôi anh đi,
bảo ‘về, không cưới xin gì hết. Trước thế này, sau làm sao mà chịu được,
tốt nhất là bỏ, thông gia kiểu này có mà chết mệt’.
Thế là anh và gia đình đi về trong sự
ngỡ ngàng của bố mẹ tôi. Thật ra, bố mẹ tôi chỉ muốn đưa ra ý kiến chứ
nào có ý định làm căng hay gì. Với lại, tôi nghĩ, chuyện cưới xin chủ
yếu là do nhà gái quyết, vả lại, người ta cũng phải bàn bạc đi đến thống
nhất. Đâu thể để một bên quyết được. Nghe mẹ anh nói thì, nhà tôi không
tôn trọng họ. Tôi hỏi mẹ, mẹ tôi bực lắm, bảo chẳng nói gì, tự nhiên họ
đùng đùng như thế. Mẹ tôi còn nói, nhà anh bảo nhà tôi nghèo còn làm
sang này kia. Ý là, gia đình anh giàu có, gia đình tôi nghèo mà lại
không cho nhà anh quyết. Bố mẹ anh nghĩ, nhà anh hơn nhà tôi, giàu hơn
thì nhà tôi nên nhún. Nghe mẹ nói, tôi bực mình lắm Hôm sau, tôi có gọi cho anh nói chuyện,
để xem mọi việc thế nào. Anh bảo, có lẽ chúng tôi phải chia tay. Tôi như
sụp đổ. Tại sao lại phải chia tay? Chuyện chẳng có gì to tát, sao lại
phải bỏ nhau trong khi hai bên nhà đã nói chuyện người lớn. Chuyện của
tôi cả làng xã biết, tất cả mọi người đều biết tôi lấy chồng. Giờ anh
hủy hôn, tôi phải làm sao?
Tôi khóc lóc, cầu xin bố mẹ tôi sang nhà
họ nói lại. Nhưng mẹ tôi bảo, nếu họ đã khinh thường nhà mình như thế,
sau này tôi lấy con trai họ, tôi sẽ bị khinh miệt, coi thường cả đời,
làm sao mà sống hạnh phúc. Mẹ nhất định không cho tôi lấy anh. Còn tôi
thì lại sợ, nếu không lấy anh, tôi sẽ chẳng thể lấy ai được. Chúng tôi
yêu thương nhau, đâu vì chuyện người lớn mà nói bỏ là bỏ. Chỉ là, giờ
đây, tôi cũng sẽ phải cầu xin anh, mong anh hãy đừng vì gia đình, đừng
vì bố mẹ mà bỏ rơi tôi. Nhưng không, anh đã phũ phàng từ chối. Nghe đâu,
bố mẹ anh đã tìm cho anh được người con gái giàu có, xinh đẹp hơn tôi
và anh nhanh chóng ưng ý. Còn tôi, với anh bây giờ chỉ là dĩ vãng.
Tôi khóc lên khóc xuống, chán nản vì bị
hủy hôn. Nhưng không dừng lại ở đó, hơn 1 tháng sau tôi phát hiện mình
mang bầu. Tôi gọi cho anh, khóc lóc với anh như thế. Anh bảo tôi, ‘hơn 1
tháng xa nhau, biết cô có bầu với ai mà giờ cầu cứ tôi? Tôi không phải
là thùng rác để cô xả’. Nghe anh nói mà tôi đổ sụp xuống. Tôi không tin
vào tai mình nữa. Tôi đã tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng đó là
giấc mơ có thật. Tôi đau đớn nhận ra, người đàn ông đó thật tệ bạc. Tôi
đã tin, đã yêu và chọn sai người.
Giờ, tôi chỉ biết ôm bụng mà khóc. Cha
của con tôi sẽ đi lấy vợ mới, còn tôi thì cô đơn một mình, chịu điều
tiếng của thiên hạ. Tôi sẽ phải cố gắng thế nào đây để nuôi con khôn lớn
trưởng thành? Tôi sẽ không đủ can đảm để đứng lên. Nhưng người đàn ông
vô liêm sỉ, bạc tình bạc nghĩa ấy đâu xứng đáng để tôi rơi nhiều nước
mắt như vậy? Là phúc hay là họa? Mẹ tôi nói ‘kẻ như thế, tôi không lấy
về là may. Làm mẹ đơn thân cũng được, cháu cứ để bà trông, đi làm kiếm
tiền nuôi con là được. Mẹ thà là để con độc thân cả đời còn hơn con lấy
kẻ bỉ ổi mà lại có một gia đình khinh thường người khác như thế con ạ’.
Nghe những lời mẹ nói, tôi như tỉnh ngộ, thấm thía trong lòng.
Thôi từ nay, tôi phải đi con đường mới.
Nghĩ lại, nếu không có ngày hai bên gia đình cãi nhau, liệu rồi, tôi sẽ
sống những tháng này như thế nào với nhà chồng và người chồng bỉ ổi như
thế? Để xem rồi, ông trời sẽ quả báo anh ta thế nào…
Xem thêm toc tien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét