tam su tham kin cho biết Tôi và vợ là bạn học với nhau nên chúng
tôi quen nhau từ vài năm trước rồi cùng lên Hà Nội học, chúng tôi mới
chính thức tìm hiểu nhau. Sau 1 thời gian ngắn, tôi trở thành bạn trai
của nàng và chỉ sau 1 năm ra trường chúng tôi thành vợ thành chồng. Vợ
tôi là người con gái năng động, thông minh và rất dễ gần. Nói chung cô
ấy là mẫu người phụ nữ hiện đại chứ không phải mẫu truyền thống cam chịu
và yên phận. Và tôi cũng đã từng mãn nguyện vì điều đó. Đi đâu tôi cũng
không khỏi tự hào vì có được 1 người vợ như thế.
Vì vừa ra trường, gia đình nội ngoại đều
ở xa nên chúng tôi phải tự thân vận động lo liệu cuộc sống mới. Mọi thứ
đều được tôi chuẩn bị chu đáo duy chỉ có cái nhà là vợ chồng tôi vẫn
phải thuê trọ. Cưới xong vợ tôi muốn có con ngay nhưng sau khi nghe tôi
phân tích thì cô ấy đồng ý tạm hoãn lại chuyện con cái trong vòng 3 năm
để ổn định cuộc sống và cố gắng góp tiền mua căn nhà nhỏ để không phải
chịu cảnh thuê nhà bí bách.
Rồi kế hoạch của chúng tôi đã thực hiện
được. Đến nay, vợ chồng tôi đã mua được 1 căn chung cư theo nguyện vọng.
Nhà cửa, cuộc sống tạm thời ổn định thì chuyện con cái lại chẳng đi đến
đâu. Vợ chồng tôi chờ đợi tin vui trong vô vọng, hết tháng này qua
tháng khác. Chúng tôi đưa nhau đi khám xét khắp nơi, chỗ thì bắt mạch kê
đơn để uống thuốc bổ, chỗ thì điều trị thuốc tây… nhưng kết quả vẫn
chẳng thấy khả quan. Bởi bác sĩ đã kết luận tôi có mắc chứng không có
tinh trùng, chuyện có con là rất khó.
Khi biết tin này, vợ chồng tôi hụt hẫng,
tuyệt vọng vô cùng. Hơn ai hết, tôi thấy có lỗi với vợ vô cùng. Vì tôi
mà đời cô ấy bị dang dở, vì tôi mà cô ấy đang có nguy cơ bị cướp đi mất
quyền làm mẹ. Ấy vậy mà suy nghĩ ấy của tôi trở nên vô vị bởi cô ấy đâu
có tội nghiệp, khổ đau đến thế vì tôi.
Thời gian đầu, tôi còn được vợ động viên
lắm, quan tâm lắm nhưng dần thì tình cảm nhạt nhẽo đi. Đồng thời cô ấy
nhận thêm công ty bên ngoài để làm thêm chuyên ngành kế toán của mình,
thời gian cho tôi, cho gia đình vì thế bị mất đi. Tình cảm vợ chồng dẫn
xuống dốc không phanh. Nhiều lúc tôi cảm giác chúng tôi như những người
xa lạ. Thấy vậy tôi cũng chủ động viết đơn ly hôn để giải thoát cho vợ
nhưng cô ấy không chịu, một lời nói không thể vô tình bỏ tôi như vậy.
Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc kinh tởm.
Lần vừa rồi nếu tôi không tận mắt chứng
kiến vợ ngoại tình với người đàn ông khác thì tôi vẫn trân trọng vợ lắm.
Hôm đó, vợ tôi nói công ty có việc nên về muộn, nói tôi cứ chủ động cơm
nước trước. Tôi cũng đã làm như lời vợ nói nhưng đợi mãi 9h chẳng thấy
vợ về nên sốt ruột gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Tôi lại
càng lo lắng hơn. Linh tính báo chuyện chẳng lành, tôi lấy xe phi thẳng
tới văn phòng của vợ. Và hỡi ôi, đúng là vợ đang làm thêm, đang họp bàn
công chuyện thật nhưng là theo một cách rất kinh tởm và nhơ nhuốc.
Đến cửa, tôi không thấy bật điện nhưng
vẫn thấy ánh sáng mờ mờ của ánh sáng màn hình máy tính phát ra. Tôi lập
tức đẩy cửa vào thì thấy vợ đang cuốn lấy người kia trong tình trạng
không mảnh vải che thân. Tôi lao vào tát cô ta một cái cho tỉnh ngộ cái
tội đàn bà lăng loàn. Thật ngoài sức tưởng tượng của tôi, cô ta cong cớn
chửi tôi là loại đàn ông vô dụng: “Anh vô dụng còn đòi lên mặt với
tôi à, anh không có quyền, anh định để tôi khô héo ở với anh đến cuối
đời ư? Nếu không muốn chết già 1 thân một mình thì lờ chuyện này đi để
tôi kiếm đứa con về nuôi!”. Thật cay đắng cho cái thân tôi.
Nghe từng lời vợ nói mà lòng tôi đau như
cắt, thấy cuộc sống tuyệt vọng và bế tắc quá. Tôi ra về như một tên
lính thất trận với hết cả nghĩa khí. Ngay khi ấy trở về tôi tìm hiểu về
thủ tục ly hôn và lập tức viết đơn. Vậy là cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ
chấm dứt. Tôi làm như vậy có đúng không hay cứ “lờ” đi như lời cô ta
nói để tôi vẫn có 1 gia đình, có vợ và có con như thiên hạ vì đằng nào
tôi cũng chẳng thể có con?
Xem thêm toc tien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét